Cái bẫy của việc “cố gắng hiểu mọi thứ” trong hành trình phát triển bản thân
Có những điều, càng cố hiểu, ta lại càng xa nó.
Trên hành trình phát triển bản thân, ta thường bắt đầu bằng việc “hiểu”. Hiểu mình là ai. Hiểu vì sao mình đau. Hiểu cơ chế tâm lý, vết thương thời thơ ấu, vòng lặp lặp đi lặp lại trong các mối quan hệ.
Và đúng là hiểu là bước đầu tiên của chuyển hóa. Nhưng đôi khi, ta bị mắc kẹt trong cái bẫy tinh vi của tâm trí: Ta cố gắng hiểu “tất cả”, như thể chỉ cần đủ lý trí, ta sẽ thoát khổ.
Tâm trí thích nắm bắt. Thích có một lý do. Thích “gọi tên cho rõ”. Thích ghép mọi thứ vào logic: Vì hồi nhỏ tôi bị tổn thương, nên giờ tôi thế này. Vì người đó mang năng lượng này, nên họ mới phản ứng vậy…
Nhưng bạn biết không?
Có những nỗi buồn không cần lý do. Có những cảm xúc không đến từ đâu cả, chúng chỉ trồi lên để được hiện diện. Có những thời khắc, sự “không biết” lại là cửa sổ mở ra sự tĩnh lặng.
Osho từng nói: "Bạn càng cố hiểu cuộc sống, bạn càng bỏ lỡ nó. Cuộc sống không để hiểu, mà để sống."
David R. Hawkins thì nhấn mạnh rằng: "Chân lý không cần được bảo vệ hay chứng minh, nó chỉ cần được cảm nhận khi tâm đã vắng bản ngã."
Còn Karuna Cayton, trong Từ minh triết đến giác ngộ, giúp ta nhìn ra: Chính tâm trí của ta, dù có học bao nhiêu lý thuyết, vẫn là “cái bẫy mềm” khiến ta tiếp tục chạy vòng quanh mà không thật sự chạm được vào bình an.
Giác ngộ không đến từ việc bạn đọc nhiều hơn, biết sâu hơn, gọi tên đúng hơn.
Nó đến từ khoảnh khắc bạn ngồi yên lại, và không còn kháng cự.
Bạn không cần phải hiểu hết. Chỉ cần có mặt trọn vẹn trong trải nghiệm đang diễn ra, dù là một cơn buồn, một nỗi hoang mang, hay một giây phút im lặng không biết mình là ai.
Có những câu hỏi không phải để trả lời, mà để bạn ngồi yên với nó, và lắng nghe điều sâu hơn đang dần hiện ra bên trong.
Vì sao càng đi tìm bình an, ta lại càng rối loạn?
“Từ minh triết đến giác ngộ” (Karuna Cayton) sẽ cho bạn thấy: chính tâm trí, tưởng là người tìm kiếm, lại là kẻ đánh lạc hướng giỏi nhất.
Vì sao hiểu rõ mọi cảm xúc mà vẫn không hết khổ?
“Bản ngã: Thấu hiểu và tan biến” (David R. Hawkins) chỉ ra rằng: khổ đau không nằm ở cảm xúc, mà nằm ở sự bám víu của bản ngã với các tầng ý thức thấp.
Và nếu bạn từng hỏi: “Rốt cuộc mình là ai dưới tất cả những lớp vỏ đó?”
“Giác ngộ” (Osho) là một cuộc trò chuyện không phán xét, chỉ là những câu nói thẳng như gương soi, để bạn tự nhìn lại mình, mà không còn muốn chạy trốn.
Ba người bạn đồng hành, giúp bạn trở về với chính mình.