Lowen Ashleigh là một nhà văn đang gặp khó khăn và đang trên bờ vực phá sản thì nhận được một đề nghị công việc có một không hai trên đời. Jeremy Crawford, chồng của tác giả nổi tiếng Verity Crawford, đã thuê Lowen hoàn thành những cuốn sách còn lại trong một loạt truyện thành công mà người vợ gặp tai nạn của anh không thể hoàn thành.
Lowen đến nhà Crawford, sẵn sàng sắp xếp lại các ghi chú và phác thảo trong nhiều năm của Verity, với hy vọng tìm đủ tài liệu để giúp cô ấy có thể bắt đầu công việc của mình. Trong phòng làm việc hỗn loạn, Lowen ngoài ý muốn phát hiện ra một cuốn tự truyện chưa hoàn thành mà Verity có lẽ sẽ không bao giờ cho ai đọc. Từng trang, từng trang của cuốn tự truyện ngập tràn những lời thú tội lạnh thấu tâm can, bao gồm cả hồi ức của Verity về cái đêm mà gia đình cô mãi mãi thay đổi.
Lowen quyết định giấu bản thảo vì cô biết rằng nội dung của nó có thể sẽ đánh gục Jeremy, người chồng, người cha đã phải chịu vô vàn đau đớn trong suốt nhiều tháng qua. Nhưng khi tình cảm của Lowen dành cho Jeremy lớn dần, cô nhận ra từng lời trong cuốn tự truyện này đều có thể khiến cô trở thành người hưởng lợi. Suy cho cùng, dù cho Jeremy có chung thủy với người vợ gặp tai nạn của mình đến thế nào, thì sự thật kinh hoàng này chắc chắn sẽ khiến anh không thể tiếp tục yêu cô ta vô điều kiện nữa.
Nhưng đến cuối cùng, ai mới là kẻ nói dối, còn sự thật thuộc về ai?
“Một nhà văn không bao giờ có đủ can đảm để viết về chính họ trừ khi họ sẵn sàng tách rời mọi lớp bảo vệ giữa tâm hồn tác giả và cuốn sách của họ. Lời lẽ nên đến trực tiếp từ sâu thẳm ruột gan của con người, xé nát thịt xương để vượt thoát ra. Những gì xấu xa nhất, khủng khiếp nhất và có chút đáng sợ nữa sẽ hoàn toàn được phơi bày. Tự truyện khiến người đọc yêu mến tác giả không phải là một tự truyện thực sự. Không ai đáng mến mộ từ trong ra ngoài cả. Tốt nhất, người ta chỉ nên rời khỏi một cuốn tự truyện với sự chán ghét khó chịu đối với tác giả của nó mà thôi.” (Trích)
NGƯỜI MẸ
Thị trấn nhỏ yên bình chợt xôn xao trước tin tức một nữ sinh trung học ngã gục trong sân nhà mình, trước cây anh đào rủ. Một cành anh đào đã gãy, trên thân còn có một sợi dây thừng quấn quanh. Công chúng dậy sóng khi hàng loạt nghi vấn được đặt ra: đây phải chăng chỉ là một tai nạn hay thực chất là một vụ tự tử?
Trước bi kịch gia đình, người mẹ nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Bà chỉ thốt lên: “Cô con gái mà tôi đã chăm bẵm bằng tình yêu thương hết mực lại thành ra như vậy. Thật không thể tin nổi.”
Từ đây, từng đoạn ký ức của người mẹ và con gái được đan xen tỏ bày, dần dần hé lộ bức tranh sự thật phức tạp nhưng sâu sắc về mối quan hệ gia đình. Những kỳ vọng và áp lực xã hội, cùng một lời nói dối từ hàng chục năm trước, không chỉ làm lung lay mối quan hệ giữa hai mẹ con, mà còn đẩy họ vào những thách thức đau đớn tưởng chừng không thể vượt qua.
Với những chi tiết bất ngờ và đầy cảm động, Minato Kanae đã vẽ nên một cuộc hành trình của hy sinh và ẩn ức - một câu chuyện ý nghĩa về tình mẫu tử vô điều kiện.
“Không phải tất cả phụ nữ đều có thể trở thành mẹ chỉ vì họ đã sinh con. Bản năng làm mẹ không phải điều mà bất kỳ phụ nữ nào cũng có, thậm chí nếu không có thì họ vẫn có thể sinh con. Có những người sau khi sinh con một thời gian mới nảy sinh bản năng làm mẹ. Ngược lại, cũng có những người phụ nữ dù có bản năng làm mẹ, nhưng trong tiềm thức vẫn mong muốn mãnh liệt được làm con gái của ai đó, muốn được che chở và bảo vệ, vì thế mà vô thức loại bỏ bản năng làm mẹ trong mình.”